casino
Cùng  san sẻ yêu thương

– Casino – Link vào nhà cái Mobile mới nhất 2023

là một nhà cái chuyên cung cấp các loại game cá cược bao gồm game casino, game bài, game slot nổ hũgame cá cược thể thao. Nhà cái được thành lập và bảo trợ bởi tập đoàn Philippine Amusement and Gaming Corporation, hay còn được gọi là PAGCOR Một tập đoàn trò chơi và giải trí lớn nhất tại Philippines.
Đăng ký nhận khuyến mãi hấp dẫn miễn phí.
Tải app trên Android, iOS.
Top khuyến mãi tháng 2024-09-20 mới nhất.
Nạp tiền an toàn, đa dạng hình thức.
Rút tiền nhanh chóng trong tích tắc.

Giới thiệu về nhà cái - Nhà cái là gì?

Nhà cái Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. Mục tiêu của Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…

Ngoài ra, Pro đã được GEO TRUST công nhận và cấp chứng chỉ website an toàn nhất, toàn bộ thông tin của các thành viên đều được mã hóa để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối của người chơi.

Thông tin về nhà cái :

  • Địa chỉ của tại Việt Nam: 464 Đ. Kinh Dương Vương, An Lạc, Bình Tân, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
  • Trụ sở chính: Philippines
  • Sản phẩm cá cược: Cá cược bóng đá, live casino, baccarat, Slot quay hũ, đua ngựa bắn cá, nổ hũ, đá gà…
  • Số lượng trò chơi: 2255+
  • Website: http://linkae888.50064.cfd/

Tìm hiểu thêm: Giới thiệu về nhà cái

Giới thiệu về nhà cái
Giới thiệu về nhà cái

✅ Link vào nhà cái không bị chặn mới nhất

Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… website của . [标签:标题] [标签:标题]

Dưới đây là 10 đường link phụ bạn có thể vào chẳng may website chính bị chặn:

✅ .com

✅ .win

✅ .vin

✅ vn.com

✅ .bet

✅ .club

Những ưu điểm nổi bật tại com khiến người chơi say đắm

✅ Casino ⭐️ Đầy đủ tất cả các trò chơi cá cược online đang có tại thị trường
✅ Cá cược thể thao ⭐️ Tỉ lệ kèo cực chuẩn, đa dạng các loại kèo
✅ CSKH ⭐️ Hỗ trợ khách hàng 24/7
✅ Giao diện ⭐️ Không giật lag , hỗ trợ ngôn ngữ tiếng việt & có APP mobile
✅ Bảo mật thông tin ⭐️ Bảo mật thông tin tuyệt đối, có chứng chỉ GeoTrust GoDaDDy

Đến với nhà cái uy tín , anh em sẽ được trải nghiệm tuyệt vời khi tham gia cá cược tại đây. Cổng game Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题] nhà cái .

⭐️ Giao diện casino thiết kế hiện đại thời thượng nhất

Điểm nổi bật đầu tiên mà người chơi dễ dàng nhận thấy đó chính là giao diện thu hút của nhà cái. Đơn vị thiết kế cho casino cũng chính là đơn vị thiết kế website của – Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…, tại , [标签:标题]

[标签:标题] [标签:标题]. Tất cả những điều này tạo nên một trải nghiệm cá cược đẳng cấp và thu hút người chơi trên toàn thế giới.

Giao diện  casino thiết kế hiện đại thời thượng nhất
Giao diện casino thiết kế hiện đại thời thượng nhất

⭐️ Bảo mật cực tốt với thông tin khách hàng của là trên hết

[标签:标题], nhà cái Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题].

[标签:标题] [标签:标题]

Ngoài ra, nhà cái [标签:标题] [标签:标题].

⭐️ Độ phủ sóng toàn cầu của thương hiệu

Dù chỉ mới thành lập và phát triển thời gian gần đây nhưng Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… bet com trên các website bóng đá, banner xổ số, lô đề và các web phim.

Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Bet. Trong 3 tháng gần nhất, đã có hơn 500 nghìn lượt search mỗi tháng (số liệu từ keywordtool.io). Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题].

Với những thành tích như vậy, phần nào đã thể hiện được người chơi ngày càng tin tưởng và lựa chọn làm địa điểm dừng chân để thỏa sức với đam mê cá cược của mình.

Độ phủ sóng toàn cầu của thương hiệu
Độ phủ sóng toàn cầu của thương hiệu

⭐️ Dịch vụ CSKH tận tình 24/24 luôn luôn có mặt

Nhà cái [标签:标题] [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…,…

Đặc biệt hệ thống chăm sóc khách hàng tại nhà cái sẽ luôn hoạt động 24/7. Vì vậy, mọi thắc mắc của anh em đều được hỗ trợ tận tình và nhanh chóng nhất có thể. Nhân viên Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

Người chơi có thể liên hệ với nhân viên tư vấn khách hàng của bất cứ lúc nào khi có thắc mắc hoặc cần hỗ trợ:

+ Chat trực tiếp tại website: http://linkae888.50064.cfd/

+ Hotline: (+84)589799989

+ Email: ae888vn66@gmail.com

+ Telegram: https://t.me/admin

⭐️ Giao dịch tại nhanh chóng và tiện lợi

[标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

Hơn nữa các phương thức thanh toán trên rất đa dạng, từ giao dịch trực tiếp qua ngân hàng, internet banking, ví điện tử như momo, zalopay, viettel money, … và kể cả giao dịch bằng mạng lưới tiền điện tử crypto, đều chấp nhận giao dịch, vô cùng thuận lợi cho người chơi.

Giao dịch tại  nhanh chóng và tiện lợi
Giao dịch tại nhanh chóng và tiện lợi

Ngoài ra, nhà cái luôn [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题]. [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… gambling

⭐️ Đường truyền ổn định không bị giật lang

Đường truyền ổn định là một trong những điểm mạnh của nhà cái [标签:标题] [标签:标题] [标签:标题].

⭐️ Khuyến mãi hấp dẫn được cập nhật thường xuyên

Với slogan: “Chơi hay lại may – Khuyến mãi liền tay” . có các chương trình casino trực tuyến [标签:标题] [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…, giá trị cao tại .

⭐️ Kho trò chơi đa dạng và chất lượng

Tại , [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… . cũng liên tục cập nhật và thêm mới các trò chơi mới, đảm bảo rằng kho trò chơi luôn được nâng cao chất lượng và bắt kịp các xu hướng của người chơi.

✅ – Đối tác của hàng loạt ngôi sao về nền tảng giải trí uy tín

Với tiềm lực tài chính hùng mạnh, Casino trực thuộc tập đoàn SODO CASINO đang hợp tác với rất nhiều đơn vị cung cấp phầm mềm chơi game nổi tiếng cùng với các siêu sao thể thao trên toàn cầu.

⭐️ Siêu sao bóng đá Luis Suarez - Đại diện thương hiệu casino

Mới đây công ty tổng của nhà cái đó là tập đoàn cá cược TK88 đã thông báo rằng hõ đã hợp tác với siêu sao bóng đá người Uruquay là Luis Suarez và Suarez đã trở thành đại sứ thương hiệu toàn cấu của cả tập đoàn TK88 nói chung và nói riêng. Điều này đã 1 lần nữa khẳng định được vị thế và sự uy tín của casino trên thương trường cá cược và đây hoàn toàn có thể trở thành 1 địa chỉ xanh chín cho anh em cược thủ.

Siêu sao bóng đá Luis Suarez - Đại diện thương hiệu  casino
Siêu sao bóng đá Luis Suarez - Đại diện thương hiệu casino

⭐️ Villarreal CF – CLB bóng đá chuyên nghiệp đến từ Tây Ban Nha

Villarreal là câu lạc bộ từng vô địch UEFA Intertoto Cup năm 2003, 2004; vô địch UEFA Europa league năm 2020, 2021 cùng nhiều giải đấu khác. Đây là một câu lạc bộ vô cùng nổi tiếng tại Tây Ban Nha nói riêng và châu Âu nói chung. vinh dự được là đối tác của Villarreal cho thấy là nhà cái có tiềm lực kinh tế mạnh và vô cùng uy tín. Người chơi có thể hoàn toàn yên tâm khi đặt cược tại đây.

Villarreal CF – CLB bóng đá chuyên nghiệp đến từ Tây Ban Nha
Villarreal CF – CLB bóng đá chuyên nghiệp đến từ Tây Ban Nha

Các trò chơi cá cược hot nhất tại

Nhà cái [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

⭐️ Đá gà bùng nổ với những chiến kê máu lửa

Trò chơi đá gà mánh mẹo gà được hiểu là hình thức chơi trò đá gà trực tuyến. Trò chơi cá cược này đang là một trong số game hot nhất tại nhà cái hiện nay. Trước đây, bạn phải đến trực tiếp các nơi trường gà thì mới có thể xem được trận chọi gà. [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. Ngoài ra, Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

Đá gà  bùng nổ với những chiến kê máu lửa
Đá gà bùng nổ với những chiến kê máu lửa

⭐️ Cá cược thể thao với tỉ lệ kèo đa dạng

Cá cược thể thao Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. Vì vậy, nhà cái cũng đang triển khai và cung cấp loại hình cá cược hấp dẫn này. Khi đến với linkae888.50064.cfd , người chơi sẽ được tham gia cá cược với đầy đủ các trận đấu lớn nhỏ. Cùng với đó, nhà cái cũng có đa dạng các thể loại kèo cược, tỷ lệ cược đa dạng. Vì vậy, người chơi có thể dễ dàng và lựa chọn đặt cược vào các trận đấu mà mình muốn. Tại nhà cái , bạn sẽ được tham gia cá cược trực tuyến vào các bộ môn thể thao như:

  • Bóng đá
  • Bóng bàn
  • Tennis
  • Bóng rổ
  • Bóng ném
  • Quyền Anh
  • Đua xe

Trong số những bộ môn thể thao được kể trên thì bóng đá [标签:标题] mẹo cược bóng. Chẳng hạn như: Kèo cược Châu Âu, kèo cược Châu Á, kèo cược tỷ số, kèo cược toàn trận, kèo cược tài/xỉu,…Đây là một trong những bộ môn thể thao cá độ thu hút đông đảo anh em cá cược.

Xem thêm: http://linkae888.50064.cfd/the-thao/

Cá cược thể thao  với tỉ lệ kèo đa dạng
Cá cược thể thao với tỉ lệ kèo đa dạng

⭐️ Live Casino cực hot với dàn dealer bốc lửa

Đối với những tín đồ game bài trực tuyến thì không thể không nhắc đến trò chơi casino trực tuyến. Nhà cái được biết đến là nơi cung cấp casino trực tuyến uy tín nhất hiện nay. Minh chứng cho điều này chính là việc các nhà cái này đang ngày thành công trên thị trường cá cược online. Hiện tại, nhà cái đang rất chú trọng và đầu tư phát triển vào Casino trực tuyến . [标签:标题] game bài tại đây như: Xì tố, Phỏm, Tài xỉu, Baccarat,…Đặc biệt, bạn sẽ được trải nghiệm với Dealer xinh đẹp của nhà cái.

⭐️ Thể thao điện tử Esport cực gắt không thể rời mắt

Thể thao điện tử Esport cực gắt không thể rời mắt
Thể thao điện tử Esport cực gắt không thể rời mắt

E-sports Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… cược esport tại nhé

⭐️ Xổ số trực tuyến với tỉ lệ 1 ăn 99.5 ( cao nhất thị trường )

Điểm nổi bật trong các sảnh cược tại nhà cái l à trò chơi xổ số trực tuyến – một bộ môn chiếm trái tim của đông đảo nhiều người chơi tại Việt Nam. Khi tham gia cược xổ số, cược lô đề thì các cược thủ sẽ không cần di chuyển đến đâu xa. [标签:标题]. [标签:标题]

Có thể bạn quan tâm: http://linkae888.50064.cfd/xo-so/

Xổ số trực tuyến với tỉ lệ 1 ăn 99.5 ( cao nhất thị trường )
Xổ số trực tuyến với tỉ lệ 1 ăn 99.5 ( cao nhất thị trường )

⭐️ Bắn cá đổi thưởng cuốn hút

Bắn cá Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…, còn cung cấp trò chơi bắn cá đổi thưởng tiền thật uy tín, mang lại cho người chơi cơ hội trúng lớn và rinh về những giải thưởng hấp dẫn.

⭐️ Slots game đặc sắc với hơn 500 trò chơi tại nhà cái

là nơi cung cấp đa dạng những trò chơi Slots game – Nổ hũ đa dạng và hấp dẫn nhất hiện nay, với hơn 500 trò chơi đủ thể loại và cấp độ khác nhau. [标签:标题], Nổ hũ mang đến cho người chơi những giây phút giải trí thư giãn và đầy lý thú. Bên cạnh đó, [标签:标题].

⭐️ Top Game 3D hấp dẫn và cực thú vị

Game 3D là một trong những thể loại game được yêu thích và được cung cấp bởi nhà cái . Những game 3D tại này được thiết kế với đồ họa 3D chân thực bởi đội ngũ thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tạo ra một trải nghiệm chơi game 3D sống động và hấp dẫn.

Các game 3D tại Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

Hướng dẫn đăng ký nhanh chóng dễ hiểu cho tân thủ

Để giúp cho những anh em tham gia cá cược nhanh chóng. Dưới đây là thông tin về link đăng ký link đăng nhập để tạo tài khoản cho người chơi mới một cách đơn giản và dễ hiểu nhất:

⭐️ Cách đăng ký tài khoản nhà cái

Để có thể tham gia, trải nghiệm các trò chơi chất lượng nhất tại nhà cái bet này. Điều đầu tiên bạn cần làm đó là đăng ký tài khoản . [标签:标题]

Bước 1: Anh em cần truy cập vào trang chủ chính thức của nhà cái và tải tại website sau đây : http://linkae888.50064.cfd/ . Lưu ý, mọi người cần hết sức cẩn thận để tránh bấm vào đường link giả mạo.

Cách đăng ký tài khoản nhà cái
Cách đăng ký tài khoản nhà cái

Bước 2: Sau đó, bấm vào nút “Đăng ký”nằm ở góc phải phía trên màn hình của giao diện nhà cái game xóc vip.

Bước 3: Nhập đầy đủ các thông tin theo yêu cầu của nhà cái đưa ra:

  • Tên đăng nhập: Bạn cần nhập tên đăng nhập của bạn vào.
  • Mật khẩu: Khi đăng ký, người chơi nên đặt những những mật khẩu có nhiều ký tự nhằm đảm bảo tính bảo mật cho tài khoản của bạn.
  • Nhập lại mật khẩu: Nhập lại đoạn mật khẩu và phải trùng khớp với mật khẩu bạn vừa nhập bên trên.
  • Địa chỉ email: nhập địa chỉ email mà người chơi đang sử dụng.
  • Số điện thoại: Anh em hãy nhập số điện thoại di động mà mình đang sử dụng vào ô trống.

Bước 4: Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

Xem thêm: Hướng dẫn khắc phục truy cập link vào nhà cái không lo bị chặn

Cách nạp/rút tiền tại nhà cái

Để giúp cho mọi người hiểu rõ nhất những hình thức nạp/ rút tiền bet. Dưới đây là một số thông tin mà chúng tôi muốn cung cấp cho bạn.

⭐️ Các phương thức nạp rút tiền phổ biến tại bet

Hiện nay với thời đại công nghệ 4.0 phát triển, c[标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… lo. Dưới đây là tổng hợp các hình thức nạp rút tiền hiện phổ biến hiện có tại đây:

  • Thanh toán trực tuyến: tối thiểu mỗi giao dịch là 10.000 VND.
  • Thanh toán qua cây ATM hoặc tại quầy: tối thiểu giao dịch là 50.000 VND.
  • Quét mã QR: tối thiểu giao dịch là 50.000 VND.
  • Thẻ cào điện thoại mệnh giá bất kì.
  • Thanh toán qua Momo, Zalo pay,…
  • Thanh toán bằng tiền điện tử USDT.

⭐️ Hướng dẫn nạp tiền nhanh chóng và an toàn

Nhằm giúp người chơi nạp tiền thuận lợi, nhanh chóng và đơn giản hơn. tv [标签:标题] [标签:标题],… Để nạp tiền , người chơi có thể thực hiện các bước sau:

  • Bước 1:Đăng nhập vào tài khoản đã đăng ký trên trang web của Fbet. Chọn mục “nạp tiền” góc bên phải thanh công cụ
  • Bước 2:Chọn phương thức nạp tiền phù hợp và điền đầy đủ các thông tin được yêu cầu.
  • Bước 3:Kiểm tra lại thông tin rồi tiến hành nhập số tiền cần nạp.
  • Bước 4:Hệ thống sẽ xử lý yêu cầu nạp tiền trong vài phút sau đó tiền sẽ được nạp vào tài khoản => Hoàn tất quá trình nạp tiền.

Xem thêm: Hướng dẫn nạp tiền đơn giản, nhanh chóng trong 1 nốt nhạc: http://linkae888.50064.cfd/nap-tien/

Hướng dẫn nạp tiền  nhanh chóng và an toàn
Hướng dẫn nạp tiền nhanh chóng và an toàn

Cách rút tiền tại theo nhiều phương thức khác nhau

Dưới đây là hướng dẫn chi tiết các hình thức rút tiền nhanh chóng tại cổng game trực tuyến dành cho anh em.

⭐️ Rút tiền về tài khoản ngân hàng

  • Bước 1: Bạn hãy đăng nhập vào tài khoản cá cược tại nhà cái và sau đó chọn rút tiền.
  • Bước 2: [标签:标题].
  • Bước 3: Mã OTP sẽ được gửi về số điện thoại của bạn và hãy nhập mã đó rồi nhấn nút “Gửi”.
  • Bước 4: Anh em chỉ cần đợi từ 5-15 phút là số tiền rút đã về tài khoản của bạn .

⭐️ Rút tiền qua thẻ điện thoại

  • Bước 1: Người chơi cần phải đăng nhập tài khoản Casino rồi bấm chọn Rút tiền. Sau đó chọn tiếp hình thức Thẻ Cào Điện Thoại.
  • Bước 2: Anh em cần phải điền đầy đủ và chính xác thông tin như sau: Nhà mạng cung cấp, mệnh giá, mã thẻ, seri và mã khuyến mãi nếu có.
  • Bước 3: Kiểm tra lại toàn bộ thông tin người chơi đã điền. Tiếp đó bạn hãy chọn Rút tiền để giao dịch được thực hiện và hoàn tất rút tiền.

Ngoài ra để nắm được quy trình rút tiền của 1 cách chi tiết đừng ngại ngùng theo dõi tại bài viết sau: http://linkae888.50064.cfd/rut-tien/

Rút tiền qua thẻ điện thoại
Rút tiền qua thẻ điện thoại

⭐️ Những lưu ý khi thực hiện Nạp/rút tiền

Sau đây là một số điều mà người chơi cần lưu ý khi nạp/rút tiền tại nhà cái này:

  • Anh em cần phải để ý số tài khoản chuyển tiền của nhà cái. [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….
  • Lưu lại hoá đơn nạp tiền để chơi cá cược nhằm có thể đối chiếu nếu bạn nạp tiền không thành công.
  • Nhà cái có quy định số tiền nạp và rút tối thiểu và tối đa cụ thể trên website. Người chơi cần phải tuân thủ đúng quy định đó để không làm gián đoạn quá trình nạp và rút.
  • Sau 24h nếu giao dịch nạp/rút tiền của anh em chưa được xử lý. Thì hãy liên hệ đến tổng đài nhà cái để được tư vấn hỗ trợ nhanh chóng nhất.
  • Người chơi cần chuyển quỹ từ tài khoản trò chơi đến tài khoản chính trước khi rút tiền.

Có thể bạn quan tâm: Hướng dẫn Tải app đơn giản, nhanh chóng trên hệ điều hành IOS và Android mới nhất 2023

Khuyến mãi tại nhà cái mới nhất

Bạn muốn tham gia cá cược trực tuyến nhưng ngại vốn ít? Đừng lo lắng, hãy đến với casino. [标签:标题]. Dưới đây là tổng hợp các khuyến mãi đặc sắc tháng 8/2023 tại giúp bạn tiền đẻ ra tiền nhanh chóng :

  • Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… , bạn sẽ có cơ hội nhận phần thưởng may mắn này. Thật tuyệt vời nếu như một ngày vừa vào bạn phát hiện mình đã trở thành triệu phú đúng không nào!
  • Từ ngày 01/08/2023, [标签:标题]: TB01, TB02, TB03.
  • tặng không giới hạn 0.6% mỗi lần nạp và thêm tặng 5% tiền nạp vào ngày chủ nhật vàng. Mã Khuyến Mãi: TD01, CNV.
  • Các khuyến mãi Nổ hũ, Bắn cá, Game bài được phát thưởng trước 15h00 hàng ngày. bao gồm thưởng khi thắng, bảo hiểm khi thua và thưởng cược hợp lệ. Mã khuyến mãi: BH01, BH02, DB04.
  • Khuyến mãi thưởng cược hợp lệ được phát thưởng mỗi thứ 5 hàng tuần. Mã khuyến mãi: BHTT.
  • Từ ngày 1/82023 có chương trình thưởng nóng xổ số 5,888,000 VNĐ mỗi ngày dành cho tất cả thành viên. Mã Khuyến Mãi: XS01.
  • Tham gia đặt cược tại Nổ hũ nhận vé may mắn trúng thưởng đến 78,888,000 VNĐ. Mã khuyến mãi: NH03.
  • Nhận ngay áo thun và mũ bảo hiểm chất lượng khi hoàn thành 10,000 điểm cược. Mã Khuyến Mãi: VIP2.
  • Hoàn thành 100,000,000 điểm cược người chơi có thể rước về ngay em loa kéo bluetooth chất lượng cao BK – 5050 giá trị lên đến 1o triệu đồng. Vừa chơi game, vừa nghe nhạc thì còn gì bằng nữa đúng ko nào, quả là nhà cái am hiểu tâm lý người chơi. Mã Khuyến Mãi: VIP3.
Khuyến mãi tại nhà cái  mới nhất
Khuyến mãi tại nhà cái mới nhất

✅ Đại lý - Hướng dẫn cách làm đại lý

Làm đại lý cho Vip sẽ giống như công việc của một người trung gian. Có nghĩa rằng bạn sẽ “bán” sản phẩm của công ty cho những đối tượng có nhu cầu “mua nó”. Thông qua doanh thu đạt được thì phía nhà cái sẽ trả tiền hoa hồng cho bạn, vậy lý do tại sao bạn nên trở thành đại lý của , cùng chúng tôi phân tích dưới đây nhé!

Đại lý  - Hướng dẫn cách làm đại lý
Đại lý - Hướng dẫn cách làm đại lý

⭐️ Thương hiệu nhà cái đảm bảo uy tín

luôn tự hào khi hợp tác với những đối tác uy tín và hàng đầu trên thế giới và nhận được rất nhiều phản hồi tốt từ những cuộc review nhà cái . Khi trở thành đại lý bạn sẽ không phải mất bất kỳ chi phí nào cả. Ngược lại, phía đại lý sẽ luôn được nhận hỗ trợ từ nhân viên tư vấn của hệ thống. Đồng thời chuyên mục hướng dẫn của website Casino sẽ cung cấp những bài viết để hướng dẫn cho bạn cách để thu hút khách hàng, tuyển dụng đại lý cấp thấp hơn để kiếm nhiều lợi nhuận

⭐️ Bạn có thể thu về được lợi nhuận siêu khủng từ chương trình đại lý

Hiện tại, Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题].

Ngoài ra, [标签:标题] Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung….

⭐️ Đại lý được hỗ trợ bở đơn vị marketing cực kỳ hiệu quả

Tập đoàn Hải Thịnh có đội ngũ nhân viên sale cực kỳ đông đảo và chuyên nghiệp, mỗi ngày hàng trăm nhân viên seo sẽ quảng bá thương hiệu trên khắp lãnh thổ Việt Nam và các nước lân cận để mang thương hiệu của nhà cái đến gần hết đối với mọi người. Do đó khi trở thành đối tác đại lý của sẽ không mất nhiều thời gian và công sức để giới thiệu thêm về brand này cho khách hàng của mình vì moi người ai ai cũng đã biết về thương hiệu .

⭐️ Đội ngũ hỗ trợ cho đại lý chuyên nghiệp

Đội ngũ hỗ trợ cho đại lý chuyên nghiệp
Đội ngũ hỗ trợ cho đại lý chuyên nghiệp

Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… [标签:标题]. Và điều này thì bet đang làm rất tốt. Do đó, khi trở thành đại lý tại đây bạn có thể yên tâm vì họ luôn sẵn sàng để xử lý vấn đề một cách cực kỳ chuyên nghiệp và nhanh chóng

⭐️ Một số điều kiện cơ bản đại lý có thể để nhận chiết khấu hoa hồng

Hiện tại, nhà cái đang áp dụng 4 chính sách dành cho đại lý có quy định như sau:

Hoa hồng 45% với thu nhập trăm triệu đồng hàng tháng

  • Tổng số tiền của khách nạp trên dưới 2 tỷ đồng.
  • Phải có ít nhất 5 tài khoản cá cược có số tiền nạp tối thiểu là 2 triệu đồng.
  • Tổng cược hợp lệ với mỗi khách cần trên 5 triệu đồng.

Hoa hồng 60% với thu nhập trăm triệu đồng hàng tháng

  • Tổng số tiền mà khách nạp trên dưới 5 tỷ đồng.
  • Yêu cầu cần có chỉ tiêu khách mới trong mỗi tháng.
  • Phải có ít nhất là 30 khách hàng tham gia cá cược với tổng tiền nạp tối thiểu là 2 triệu đồng.
  • Tổng số tiền cược hợp lệ cho mỗi khách là tối thiểu 5 triệu đồng.

Ví dụ: Đại lý có lợi nhuận âm là 2 tỷ đồng, trong tháng đủ 5 tài khoản tham gia cược hợp lệ thì hoa hồng đại lý nhận được là 2.000.000*45%= 900 triệu VNĐ. Một số tiền rất hấp dẫn đúng không nào!

✅ Những chứng chỉ quốc tế đạt được tính tới 2030

⭐️ Chứng chỉ GEOTRUST

GeoTrust là một công ty cung cấp dịch vụ chứng chỉ SSL (Secure Sockets Layer) cho các trang web. Chứng chỉ SSL là một loại bằng chứng mà cho phép trang web mã hóa dữ liệu giữa máy chủ và trình duyệt của người dùng, đảm bảo rằng thông tin truyền đi giữa hai đầu là an toàn và không bị đánh cắp. Điều này cho thấy đây là một chứng chỉ cực kỳ quan trọng đối với bất cứ nhà cái nào và Win là một nhà cái như thế. Sau khi trải qua hàng loạt cuộc kiểm tra và giám sát gắt gao, đã đạt được chứng chỉ GEOTRUST và tháng 5/2021.

Chứng chỉ GEOTRUST
Chứng chỉ GEOTRUST

⭐️ Chứng chỉ PAGCOR - Giấy phép hoạt động hợp pháp

PAGCOR là viết tắt của Philippine Amusement and Gaming Corporation, một tổ chức chính phủ Philippines đứng đầu trong việc quản lý và cấp phép cho hoạt động cá cược và giải trí trong nước. Chứng chỉ này nhằm mục đích bảo chứng rằng một doanh nghiệp đã được PAGCOR kiểm duyệt và đảm bảo rằng hoạt động của họ tuân theo các quy định và tiêu chuẩn của chính phủ Philippines.

Hiện nay trụ sở của bet Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… anh em hoàn toàn có thể yên tâm khi tham gia cá cược tại Casino.

Chứng chỉ PAGCOR - Giấy phép hoạt động hợp pháp
Chứng chỉ PAGCOR - Giấy phép hoạt động hợp pháp

⭐️ Chứng nhận SSL từ GoDaDDy

SSL (Secure Sockets layer) là tiêu chuẩn của công nghệ bảo mật. Chứng nhật SSL từ GoDaDDy Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. Do đó người chơi tại có thể hoàn toàn yên tâm khi cung cấp thông tin đăng nhập cho nhà cái.

Chứng nhận SSL từ GoDaDDy
Chứng nhận SSL từ GoDaDDy

⭐️ Một số thành tích nổi bật khác chứng nhận

Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. đã không ngừng gặt hái được nhiều chứng chỉ và giải thưởng uy tín trong giới cá cược, có thể kể đến như:

  • Best Online Casino 2020: Đây là giải thưởng giành cho nhà cái casino trực tuyến tốt nhất năm 2020.
  • Asian Operator Of The Year (2021,2022): vinh danh là giải nhà cái châu Á của năm trong 2 năm liên tiếp 2021, 2022.
  • Best Online Casino Customer Service Operator (2022) : Giải thưởng cho nhà cái có chất lượng phục vụ tốt nhất.

Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung… Phần 1 Tên tôi là Từ Kiên, năm nay 35 tuổi, là một phóng viên truyền hình, bởi vì tôi kiên định muốn làm, cũng dám mạo hiểm chịu đựng khó khăn, vì vậy bây giờ tài sản cũng được coi là khá giả. Mấy năm làm phóng viên, có thể nói có rất nhiều lần tôi đã kề cận cái chết, ví dụ như tôi nằm vùng chụp lén lò than lậu, cũng đi qua rừng sâu núi thẳm chụp lén phá rừng. Nếu muốn nói thời điểm nguy hiểm nhất, vẫn là chụp ảnh ở lâm trại Phúc Viên, địa điểm chụp lén lần đó là ở trong rừng sâu núi thẳm, hơn một trăm dặm hoang vu không có bóng người, cuối cùng bị hải tặc phát hiện, một mình tôi ở trong rừng sâu trốn mấy trăm dặm, thiếu chút nữa bị bọn buôn lậu bắt được, nếu bị bắt, sẽ bị giết trong núi sâu rừng già mà không ai biết đến. Tôi đi trong rừng ba ngày ba đêm, lạc đường, không nước, không thức ăn, ngã quỵ, may được một ông già hái nấm trong rừng cứu sống, hiện tại hồi tưởng lại vẫn còn sợ. Bất quá tiền lương và tiền thưởng của tôi tự nhiên không ít, có thể nói đều là liều mạng để đổi lấy.Mạo hiểm luôn luôn được đền đáp, bây giờ tôi đã có một gia đình khá giả, một người vợ xinh đẹp, nàng tên là Trương Khả Hân, dịu dàng như nước, năm nay 28 tuổi, người như tên, ngoại hình, khí chất, tính cách, có thể chiếm được trái tim của mỗi người đàn ông. Công việc của nàng so với tôi tốt hơn nhiều, nàng là một thầy giáo dạy tiếng Trung ở một trường trung học cơ sở, thêm cố vấn tâm lý trong trường học để bán thời gian, mặc dù mức lương so với tôi kém rất nhiều, nhưng cũng được coi là nhân viên văn phòng. Nàng cao 1m68, dáng người mảnh mai, bởi vì thường xuyên tập yoga nên có dáng người rất đẹp, nóng bỏng mà không phong tao, dáng đi và động tác cơ thể đều có vẻ rất tao nhã.Điều mà vợ tôi thu hút sự chú ý nhất của người khác, là bộ ngực 32E của nàng, rất đầy đặn, nhưng không đạt đến mức đáng sợ, rất cân đối với dáng người, nhìn tổng thể hơi giống nữ diễn viên Nhật Bản: Miyu Kasaka xinh đẹp. Đi bộ trên đường, luôn luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác, ngoại trừ khuôn mặt thì phần lớn ánh mắt đều đổ dồn vào bộ ngực của nàng. Bởi vì nàng là thầy giáo, một hình mẫu, vì vậy ăn mặc tương đối kín đáo. Nhưng ngay cả như vậy, vợ tôi vẫn được rất nhiều nam sinh teen trong trường mến chuộng, và có rất nhiều cậu đã lén lút viết thư tình cho vợ tôi, còn nặc danh. Trẻ con tuổi dậy thì, không biết trời cao đất dày, mỗi lần vợ về nhà nói với tôi, hai vợ chồng chúng tôi đều không nhịn được cười, tuổi trẻ bây giờ…Bởi vì vợ tương đối bảo thủ cho nên thời đại học chúng tôi cũng có vài cuộc hẹn hò nhưng chỉ giới hạn ở việc hôn môi và nắm tay, trinh tiết của nàng vẫn còn cho đến đêm tân hôn, cho dù trong thời gian hai chúng tôi yêu nhau, chúng tôi đi chơi muộn nhất cũng sẽ không vượt quá 21h30. Cứ tầm 21h30 là cha mẹ nàng sẽ gọi điện thoại cho vợ tôi, giục nàng về nhà. Dưới sự giáo dục và kỷ luật gia đình như vậy, tôi đã có thể tận hưởng lần đầu tiên của vợ mình, đó là điều mà tôi đáng để khoe khoang và tự hào.Tính cách vợ tương đối bảo thủ, chúng tôi quen nhau trong một cuộc phỏng vấn đơn giản, khi đó tôi phụ trách làm một bộ phim tài liệu về thanh thiếu niên, dựa trên ngôi trường vợ tôi theo học nên chúng tôi quen nhau, quen biết nhau một cách tự nhiên và yêu nhau, và cuối cùng kết hôn. Tôi lớn hơn vợ tròn 7 tuổi nhưng chúng tôi có chung tiếng nói, điều kiện của tôi lúc đó cũng không tệ, từ bạn thân đã từng bước phát triển. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, khi kết hôn, vợ tôi cũng vừa tốt nghiệp đại học và đi dạy ở trường đó, nàng mới 23 tuổi còn tôi thì đã ngoài 30 rồi.Điều làm cho tôi ngạc nhiên là, vợ tôi là một người phụ nữ khiến cho nhiều đàn ông mơ ước và tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, nhưng nàng không phải là người phụ nữ đầu tiên của tôi. Đêm tân hôn, tôi chèn vào nàng và phá trinh nàng, nàng khóc dưới cơ thể của tôi, nhìn thấy tấm chăn trên ga trải giường có một chút màu đỏ, tôi chỉ có thể dùng nụ hôn sâu sắc và tình dục mãnh liệt để đáp lại nàng.Thật bất ngờ, sau đêm đầu tiên, vợ tôi rất cởi mở, nàng sẵn sàng thử bất kỳ chiêu thức nào của tôi, kể cả khẩu dâm và kiểu chó giao cấu, nàng đều nguyện ý phối hợp với tôi. Chỉ là tư thế tình dục của tôi ban đầu vợ rất khó hiểu, cuối cùng dưới sự huấn luyện từ từ của tôi, bắt đầu trở nên càng lúc càng thuần thục, để cho tôi tận hưởng sự dịu dàng, dù sao ở trên giường nàng rất ngoan ngoãn, về cơ bản nàng làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu. Chỉ là tiếng rên của nàng tương đối bảo thủ, không bao giờ phóng đại chuyện giường chiếu, khi chúng tôi làm tình cũng chưa bao giờ nói tục.Chỉ tiếc là đến nay chúng tôi vẫn chưa có con nên hai vợ chồng cùng đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là vợ tôi Khả Hân không có vấn đề gì, còn tôi thì có vấn đề. Kết quả kiểm tra nói tỷ lệ sống của tinh trùng quá thấp nên không thể mang thai được, từ đó vợ chồng tôi chạy chữa cho tôi khắp nơi, nào là tây y, đông y, thậm chí cả những bài thuốc dân gian vùng quê, cái gì có thể thử cơ bản đều đã thử qua, như không có chút chuyển biến tốt đẹp nào, đây cũng là chuyện duy nhất khiến cho tôi tiếc nuối.Giấy không bọc được lửa, việc tôi không thể có con cũng dần được mọi người biết, người nhà, người thân, bạn bè, đồng nghiệp, lúc đó tôi gần như trở thành đề tài bàn tán của mọi người, mặc dù hầu hết mọi người đều an ủi, nhưng vẫn có ít người âm thầm chế nhạo khinh thường sau lưng. Thời gian đó làm cho tôi phải chịu rất nhiều tra tấn và áp lực, nhưng may mắn thay, Khả Hân đã an ủi tôi, đồng hành với tôi, giúp tôi vượt qua khó khăn tâm lý và cổ võ tôi trở lại. Vợ tôi không chê tôi, không bỏ rơi tôi, nàng không có một thay đổi nhỏ nào, đây là điều khiến cho tôi hài lòng nhất và cũng là động lực lớn nhất để tôi sống.Kể từ đó, tôi đã làm việc hết mình, vì tôi là một người khuyết tật về thể chất, tôi không muốn mình làm một người khuyết tật trong công việc và sự nghiệp của mình, đây là lý do tại sao tôi làm việc tận lực và tuyệt vọng như vậy.Khả Hân đã từng nói với tôi, lén đi thụ tinh nhân tạo, để bịt miệng người khác, đến lúc đó ai có thể biết đứa nhỏ này không phải của tôi? Nhưng nó làm cho tôi nghĩ đến việc đến bệnh viện và chi một số tiền khổng lồ để lấy tinh dịch của một người đàn ông lạ mặt trong ngân hàng tinh trùng và tiêm vào tử cung của nàng để nàng có thể mang thai đứa con của một người đàn ông xa lạ. Nghĩ đến những điều này, trong lòng tôi nổi gai ốc, ghê tởm như ăn phải ruồi, cho nên tôi thà chịu áp lực còn hơn để nàng đến bệnh viện thụ tinh nhân tạo sinh con cho người khác.Còn về phần mượn những thứ hão huyền đó thì tôi càng không thể chấp nhận được, ngay cả thụ tinh chính thức trong bệnh viện cũng không cho chứ đừng nói đến mượn giống? Vì vậy, cho đến bây giờ chúng tôi không có con, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất là trở thành một gia đình đơn cô.Vì tôi thường xuyên đi công tác nên hầu hết thời gian vợ tôi ở nhà một mình. Đi ra ngoài, không thể tránh khỏi bị đồng nghiệp chế giễu, nói một người vợ xinh đẹp như hoa mà ở nhà một mình, anh không lo sao? Đối với những lời nói đùa này, tôi chỉ cười cho qua chuyện. Tôi tin vợ tôi, trước tiên không nói đến sự hiểu biết của tôi về tính cách của nàng và sự nhạy cảm nghề nghiệp của tôi, là một phóng viên kỳ cựu thường xuyên làm phóng viên bí mật, khả năng quan sát, ứng biến tại chỗ, phán đoán chủ quan, không yếu hơn những cảnh sát điều tra hình sự và thám tử tư bao nhiêu, hơn nữa tôi còn tinh thông các loại kỹ thuật nghe lén và quay phim lén, vì vậy tất cả đều hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.Nói ra không sợ người ta chê cười, trong khoảng thời gian sau khi tôi biết tin mình mắc bệnh, có thể là tâm lý của tôi bị tổn thương, làm cho mình có chút đa nghi, thực tế tôi đã theo dõi, giám sát vợ một thời gian, bao gồm cả điện thoại di động của nàng, lắp đặt camera giám sát trong nhà v. V, nhưng vợ vẫn không có chút dị thường nào, tuy rằng có rất nhiều người đàn ông theo đuổi, trêu chọc nhưng nàng luôn kiên quyết từ chối, thậm chí có lúc còn nảy sinh phản cảm với những người đàn ông đó, dần dần tôi cũng yên tâm với vợ.Còn một điều tiếc nuối nữa, có lẽ đó là vấn đề tâm lý, sau khi biết mình mắc bệnh, mỗi lần làm tình xong với vợ, nhìn âm đạo của vợ chảy ra tinh dịch lỏng le, trong đầu tôi có một giọng nói: “Những tinh dịch này mà cũng coi là tinh dịch sao?” Nhìn giống như tinh dịch, bên trong không có bao nhiêu tinh trùng, không thể làm cho phụ nữ mang thai, tinh trùng phế liệu, không có bề ngoài.Tôi luôn bị giày vò bởi những bóng tối và mâu thuẫn trong lòng, chức năng tình dục suy giảm rõ rệt, có lúc bị xuất tinh sớm, có lúc lại bị yếu sinh lý, tôi cũng đã đi bệnh viện điều trị nhưng không có kết quả, bác sĩ nam cho tôi biết tôi bị liệt dương do tâm lý và xuất tinh sớm không phải do bệnh lý mà chỉ có thể điều chỉnh về mặt tâm lý chứ không có thuốc nào điều trị được. Khoảng thời gian đó, cuộc sống của tôi tưởng chừng như đã chạm đáy. Phải biết rằng, lúc mới kết hôn, tôi đã quan hệ với Khả Hân nhiều nhất là 5 lần trong một đêm, kết quả khiến cho nàng đau lưng, ngày hôm sau cũng không xuống giường, nhưng bây giờ…Bây giờ tôi chỉ có thể làm tê liệt bản thân mình bằng cách làm việc chăm chỉ và điều chỉnh trái tim của mình. Ở trên giường vợ vẫn tìm mọi cách để giúp tôi, nào là đồ lót gợi cảm và các thủ đoạn khác đều dùng hết, kết quả vẫn không hài lòng lắm, nhiều đêm, tôi nhìn thấy Khả Hân lén thủ dâm để thỏa mãn bản thân, nhưng nàng lại không có chút dấu hiệu hay có tâm lý ngoại tình, đây cũng là chỗ hài lòng nhất của tôi, cũng là chỗ tôi có lỗi với nàng nhất. Điều khiến cho tôi bất ngờ chính là, bởi vì bị bệnh, đã vô tình tạo thành tính cách và tâm lý của tôi thay đổi ngoài ý muốn, mãi sau này tôi mới phát hiện ra, tất nhiên đó là những điều sẽ đến.Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ tiếp tục phát triển như vậy, cho đến một lần tôi tình nguyện đến một quốc gia chiến tranh ở Châu Phi để làm phóng viên chiến tranh, nhưng cuộc phỏng vấn chụp ảnh đặc biệt này và chuyến hành trình đặc biệt này đã thay đổi cuộc đời tôi và cuộc sống gia đình tôi bị thay đổi hoàn toàn…… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: https://truyennung.comMột quốc gia Châu Phi bởi vì vấn đề chế độ, quân đội chính phủ và phe đối lập phát sinh chiến loạn, người dân đang ở trong tình trạng khó khăn, nhất cử nhất động của quốc gia này sớm đã trở thành tiêu đề tin tức trên toàn thế giới, vì thế đài truyền hình của chúng tôi cũng phái phóng viên đóng quân ở chiến trường. Vì tiền lương và tiền thưởng to, tôi đã tình nguyện đi.Cơ hội đi công tác này cũng không phải ai muốn đi là có thể đi, thứ nhất là quá nguy hiểm, mặc dù được lực lượng gìn giữ hòa bình Liên Hiệp Quốc địa phương bảo vệ, nhưng cũng có thể chết trong chiến loạn bất cứ lúc nào, thứ hai đây là một cơ hội tốt để biểu hiện thành tích và danh tiếng, có phóng viên có động lực, đều nguyện ý chấp nhận rủi ro.Bởi vì tư lịch *cùng kinh nghiệm phong phú của tôi, ta được lựa chọn. Trước đó vợ tôi đã khuyên tôi rất lâu, nàng sợ tôi gặp nguy hiểm nhưng đã hơn một lần tôi gặp nguy hiểm nhưng đều yên bình trở về, tôi luôn như vậy, vẫn tin tưởng hết thảy đều là số phận, nếu như vận khí của tôi tốt, bất kể nguy hiểm đến đâu cũng sẽ gặp hung hóa cát, nếu như vận khí của tôi không tốt, mệnh tuyệt, như vậy tôi có trốn ở nhà cũng có thể bị thiên tai nhân họa đoạt đi sinh mệnh. Sau khi bị bệnh, cuộc sống của tôi thậm chí trở nên tự do và thoải mái hơn, tôi không có con, ngoại trừ vợ tôi, không có gì để quan tâm.Cuối cùng tôi gói ghém hành lý đi đến quốc gia chiến tranh tàn phá ở Châu Phi, chỉ sau khi đến đó, tôi mới biết chiến tranh là gì. Những người tị nạn trên đường đi, tiếng pháo nổ, thành phố đổ nát, các tổ chức cứu viện khiêng thi thể và người bị thương, mọi thứ đều phảng phất như luyện ngục nhân gian.Sau khi đến quốc gia này, mỗi ngày vợ đều gọi điện thoại quốc tế đường dài cho tôi, để biết tôi có bình an hay không, không bỏ lỡ một ngày nào, điều này cho phép tôi tận hưởng sự ấm áp duy nhất ở đất nước bị chiến tranh tàn phá này.Suốt ngày vác camera video cùng đối tác ra ngoài quay phim, còn phải tránh né súng đạn chiến tranh, kề vai sát cánh với tử thần hết lần này đến lần khác. Ban đêm không ngủ được vì tiếng pháo và tiếng súng thỉnh thoảng vang lên, hơn nữa mình không biết khi nào, đạn pháo sẽ giáng xuống phòng mình đang ở.Sau vài ngày phỏng vấn, chúng tôi đi cùng với lực lượng bảo trì, phỏng vấn và quay phim các bệnh viện cứu hộ của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, phỏng vấn những người bị thương và dân thường ở đó, ghi lại cảnh tượng bi thảm này, phát sóng để đánh thức sự chú ý của mọi người trên toàn thế giới đối với quốc gia này, sử dụng lương tâm của mọi người để ngăn chặn tất cả điều này.Khi đến bệnh viện tạm thời của tổ chức cứu hộ Liên Hiệp Quốc, tôi bước vào phòng bệnh, nơi được mô tả chính xác hơn là ký túc xá dành cho người tị nạn. Mùi thuốc khử trùng, mùi thuốc, mùi tanh ăn uống khó có thể miêu tả là bệnh viện, nhưng xét đến tình hình hiện tại của đất nước này thì cũng không tệ, dù sao vẫn còn một nơi có thể cứu người.Những người bị thương nặng và nhỏ tập trung trong một cái lều, giống như một trại tị nạn. Tôi cầm camera lấy tài liệu từng phòng bệnh, chụp một số hình ảnh thương tích tương đối nghiêm trọng thảm khốc. Tôi đã nhìn thấy không ít cảnh kinh khủng, ví dụ như thi thể bị tai nạn giao thông, thi thể bị thiêu rụi v. V. Lúc ở Trung Quốc đã quay không ít, nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều hình ảnh đẫm máu như vậy, trong lòng tôi vẫn không khỏi khó chịu và xót xa.Khi tôi đến một phòng bệnh và chụp ảnh một người bị thương, cơ thể tôi đã đóng băng trước giường của nàng, bởi vì nàng là người châu Á và tôi rất quen thuộc với ngoại hình của nàng, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng tôi vẫn nhận ra nàng. Toàn thân nàng máu me khắp người, cơ thể được băng bó một cách sơ sài đơn giản, nằm xếp hàng chờ phẫu thuật cứu viện. Dù sao cơ sở vật chất của bệnh viện có hạn, nhân viên cứu hộ xa xa không nhiều như người bị thương, cho nên rất nhiều người bị thương chỉ có thể nằm lẻ loi xếp hàng chờ cứu viện, có rất nhiều người đã chết trước khi được phẫu thuật.“Phượng Quân? Là em sao?” Tôi run run từ từ đi đến chỗ người phụ nữ bị thương, vừa nhìn thấy nàng trong nháy mắt camera trong tay tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất. Bây giờ tôi vẫn không thể xác định 100% là nàng, dù sao nếu thật sự gặp nhau ở đây cũng quá tình cờ.Tôi đặt camera xuống, đi tới trước giường bệnh, nắm tay nàng khẽ gọi gọi, trên trán và trên người nàng đều là vết thương, chỉ được băng bó sơ sài, nàng nhắm mắt vẫn không có phản ứng, chỉ là hô hấp yếu ớt. Vừa gọi nàng, đầu óc tôi chìm trong hồi ức:Lâm Phượng Quân là người yêu thời thơ ấu của tôi. Cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, học tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, rồi đến đại học chúng tôi đều ở bên nhau, nàng là một cô gái ngoan, dịu dàng và xinh đẹp, là mối tình đầu của tôi, là người phụ nữ đầu tiên trong đời chiếm trọn tâm hồn tôi. Hai chúng tôi ở trường đại học xác định mối quan hệ yêu đương, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, khi mối quan hệ của chúng tôi được đưa ra ánh sáng trước mặt cha mẹ nàng, cha mẹ nàng gọi tôi đến tận nhà, đồng thời tìm hiểu tình cảnh gia đình tôi, điều này không thể che giấu, tôi đã giải thích cặn kẽ hoàn cảnh gia đình mình với cha mẹ nàng. Chỉ là thật không ngờ, Phượng Quân ôn nhu hiểu lòng người như vậy, lại có cha mẹ quyền lực thực tế như vậy, sau khi tôi đến nhà nàng, tôi sẽ không bao giờ được làm bạn với nàng nữa.Trong thời gian đó tôi liên tục liên lạc với nàng, nhưng điện thoại của nàng không thể liên lạc được, tôi đến nhà nàng thì mẹ nàng ra mở cửa và nói nàng không có ở nhà, nên tôi bị đuổi đi. Sau này tôi mới biết nàng bị cha mẹ nhốt trong nhà một thời gian dài không cho ra ngoài để cắt đứt quan hệ với tôi, điện thoại di động cũng bị tịch thu!Nguyên nhân cũng rất đơn giản, lúc đó gia cảnh của tôi không tốt, cha mẹ nàng cho rằng bằng vào bộ dáng Phượng Quân, nàng có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn, cho nên kiên quyết ngăn cản tôi cùng Phượng Quân ở bên nhau. Tình cảm mười mấy năm, đã tan vỡ dưới sự ngăn cản của cha mẹ nàng, xã hội hiện nay là như vậy.Sau đó tôi nghe nói từ một người bạn cùng lớp của chúng tôi ở trường đại học lúc đó, đã xử lý cha mẹ Phượng Quân, cuối cùng buộc nàng phải gả cho người bạn học này. Người bạn cùng lớp này là một người con lai Châu Phi, cha là người Châu Phi, mẹ là người Trung Quốc, đang du học ở Trung Quốc và gia đình được coi là doanh nhân giàu có ở Châu Phi. Lúc cậu ấy học đại học đã theo đuổi Phượng Quân, chỉ là lúc ấy nàng đã quen với tôi, lần lượt từ chối cậu ấy. Nhưng khi mối quan hệ của chúng tôi bị ngăn cản, hắn thừa dịp mà chen vào, trực tiếp dùng điều kiện kinh tế tới cửa cầu gặp cha mẹ nàng, lấy thân phận phú thương của gia tộc hắn. Cha mẹ nàng hiện thực lại thế lực đương nhiên là tìm mọi cách nịnh hót, dùng cách bước lên thang xã hội. Cuối cùng nàng là một cô gái ngoan hiền từ nhỏ đã vâng lời cha mẹ, nghe theo lời mai mối, gả cho người bạn học có huyết thống hỗn hợp Châu Phi này.Sau này tôi mới biết chuyện này, lúc ấy tôi buồn rất lâu, cuối cùng dùng thời gian từ từ giảm bớt tâm tình, sau này nghe nói nàng hận cha mẹ mình, mất đi người mình yêu, gả mình cho một người mình không yêu, cuối cùng nàng đi theo người chồng lai Châu Phi này đến quốc gia Châu Phi gia tộc chồng, rời xa quê hương.Thật không ngờ lại gặp nàng ở đây, hóa ra nàng cũng ở nước này, lúc đó tôi chỉ biết nàng đến Châu Phi chứ không biết là quốc gia nào.“Phượng Quân, em tỉnh dậy đi, người đâu, mau…” Khi tôi nhớ lại, tôi chắc chắn rằng người phụ nữ bị thương nặng và sắp chết này là mối tình đầu của tôi: Lâm Phượng Quân, tôi bắt đầu gọi nhân viên y tế. Bởi vì tôi có lực lượng giữ gìn hòa bình Liên Hiệp Quốc trung quốc đi cùng, lại là phóng viên đài truyền hình, nên các nhân viên y tế đã vội vàng ưu tiên xử lý. Nhưng sau khi kiểm tra chi tiết của nàng, họ bất lực lắc đầu và im lặng nhìn tôi.“Xin lỗi, trên người bạn của ông có ba vết thương chí mạng, không còn hy vọng sống. Xin chia buồn… Cô ấy vẫn còn mấy chục phút nữa.” Bác sĩ cấp cứu tháo mặt nạ ra và nói với tôi bằng tiếng Anh.“Phượng Quân, em tỉnh lại đi, nhìn xem anh là ai, anh là Từ Kiên… Phượng Quân…” Tôi tin tưởng tình cảm trước kia của chúng tôi, tôi tin tưởng hiện tại trong lòng chúng tôi còn có hồi ức *cùng vị trí của nhau, dù sao tình cảm của chúng tôi cũng khắc cốt ghi tâm. Có lẽ bởi vì nàng đang hôn mê nghe được tên của tôi, cũng có lẽ là hồi quang phản chiếu, sau khi nghe tên tôi, nàng đột nhiên mở mắt ra, suy yếu nhìn tôi, với đôi mắt không thể tin, nàng chớp mắt vài lần một cách yếu ớt.“Từ… Kiên…” Nàng suy yếu gọi tên tôi…“Đúng rồi, là anh, em…” Tôi vốn muốn hô lên em kiên cường một chút, nhưng nàng đã vô vọng, khả năng còn có mấy phút sinh cơ, tôi nói ra lời này còn có ý nghĩa gì bây giờ.“Ừm… em… biết… mình… nhanh… không được… không, không thể… một lần nữa… lần nữa… nhìn thấy anh… em rất vui…” Phượng Quân dùng chút sức lực cuối cùng để nặn ra một nụ cười.“Ừm, anh cũng thật không ngờ lại gặp em ở đây… tại sao chỉ có một mình em? Gia đình em đâu?” Tôi nhìn thấy bộ dáng Phượng Quân, không khỏi hỏi.“Tình huống của bệnh nhân này tôi hiểu rõ, nhà nàng là phú thương nổi danh lúc bấy giờ. Chẳng qua đáng tiếc người nhà của nàng cũng chỉ còn lại nàng, những người khác đều đã bị nổ chết, biệt thự nhà nàng bị bom đánh trúng, không ai may mắn thoát khỏi.” Nhân viên địa phương đi cùng với tôi giải thích, có lẽ anh ta thấy giọng điệu của Phượng Quân quá yếu nên đã giúp giải thích.“Phượng Quân, nói cho anh biết, em có nguyện vọng gì không thành, nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thực hiện cho em…” Nước mắt tôi bắt đầu lăn dài trên má, trái tim tôi giờ phút này hoàn toàn tan nát, tất cả hồi ức của tôi cùng Phượng Quân ở trong đầu tôi bắt đầu lặp đi lặp lại…“Em… có hai… ước… ước nguyện… con… con trai… đi học… ở… ở… Trung Quốc… anh… chăm sóc tốt… giùm em… Nó, anh… đưa… nó cho… cha mẹ em… em không… còn lo lắng… anh cũng… biết… em… cha mẹ… gia đình chồng… đã ra đi… hết rồi… nó ở một mình, không có ai… ở Trung Quốc… để chăm sóc… vì vậy… em giao nó cho anh… đối với anh, hoàn cảnh… của anh… em… biết… sẽ không phiền cho anh… hãy chăm sóc nó… nó sẽ là con của anh… khi anh nghỉ hưu… có người lo.” Phượng Quân từ từ thuật lại, hóa ra trước chiến tranh, vì lo lắng, cho nên đưa con trai đến Trung Quốc học, tránh chiến loạn, hơn nữa đó là thành thị của tôi, có cha mẹ nàng chăm sóc, hàng năm gửi chi phí sinh hoạt qua đường bưu điện. Bây giờ cả nhà chồng đều đã chết, chỉ còn lại nàng, và cha mẹ ở Trung Quốc xa xôi, hiện giờ cha mẹ nàng tuổi tác đã cao, hơn nữa là người thực tế và có quyền lực, chỉ biết tiêu xài hoang phí không có chính sự gì, cơ bản toàn bộ dựa vào con gái ở nước ngoài nuôi sống, mà anh trai của nàng cũng không làm việc đàng hoàng.Cho nên nàng lo phải đem con giao cho cha mẹ hoặc anh trai nàng. Lúc này nàng cho tôi biết nàng có giọt máu rơi, mà tôi là người không thể có con lúc này. Hơn nữa tin tức tôi vô sinh, sớm đã truyền ra giữa bạn học và bạn bè, Phượng Quân biết cũng không kỳ quái, dù sao nàng cũng giống như tôi, hỏi thăm tin tức của tôi mấy năm nay.Rốt cuộc tôi có nên đáp ứng nàng hay không, thay nàng nuôi nấng con trai nàng. Dù sao tôi chưa có chuẩn bị tốt để nhận nuôi đứa nhỏ này, hơn nữa nó là kết tinh người yêu đầu tiên của mình cùng người khác sinh ra. Tôi không khỏi lâm vào do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào, dù sao sự tình đến quá mức đột ngột.“Ựa…” Đúng lúc này Phượng Quân phun ra một ngụm máu tươi, sinh cơ từng chút lại xói mòn…“Anh… hứa… với em được không?” Máu của Phượng Quân có lẽ đã làm phổi nàng nghẹn, thở hổn hển nói.“Anh hứa, anh hứa với em…” Nhìn thấy Phượng Quân như vậy và mối quan hệ sâu sắc giữa chúng tôi trước đây, sao tôi có thể không hứa với nàng? Ngay cả khi tâm lý của tôi không muốn.“Được rồi… đây… là… số tiền em đã tiết kiệm được… trong những năm qua… không nhiều… cũng không ít… mật khẩu… là… sinh nhật của em… anh… nhớ… nhớ không?” Phượng Quân lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, với đôi tay run run đưa nó cho tôi…Tôi nắm tay Phượng Quân, không ngừng rơi lệ gật đầu. Ngày sinh nhật của nàng, cùng nàng ở bên nhau yêu nhau, vĩnh viễn tôi sẽ không quên.“Vậy thì… tốt… cứ coi như… là… của… anh… đưa… một phần… cho… cho cha mẹ tôi… phần còn lại… tất cả là của… anh…”…”Còn… điều cuối cùng… điều ước… cuối cùng… anh có thể… ôm… em được không? Nếu em chết… em muốn… chết trong… vòng tay của anh…”Tôi không nói lời nào, cũng không thể nói vào lúc này, lúc này tôi đã khóc, tôi nhẹ ôm lấy nửa người trên của Phượng Quân, để cho nàng tựa vào ngực tôi, bàn tay đầy máu của nàng nâng lên, dùng hết khí lực toàn thân nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi…“Em vẫn luôn… luôn… không… quên… anh…” Lúc này tôi cảm giác được tay Phượng Quân dần dần lạnh, đã không còn hơi ấm.“Anh cũng vậy, anh cũng không bao giờ quên em…”“Có thể… chết trong… vòng tay… của anh… em… chết… không hối tiếc…”“Hãy nhớ kỹ… Giai Anh… trường trung học… tiếng Trung Quốc… tên… Lâm… Lâm Tư Kiến…” Nàng dùng hết khí lực cuối cùng, nói ra tên con trai của mình. Sau đó tôi cảm giác được tay nàng ở trên mặt tôi xìu xuống, tôi vội vàng cúi đầu nhìn nàng, nàng đã an tường hạnh phúc vĩnh viễn nhắm mắt lại…“Phượng Quân!” Gặp nhau không bằng không thấy nhau, vĩnh viễn lưu lại nhớ nhung…. Thêm vào đó, thành tựu vô giá mà đạt được đó chính là sự yêu thương, tin tưởng từ người chơi, biếu hiện là các bet thủ gia nhập vào cộng đồng ngày một tăng và con số này ngày càng tăng lên không có dấu hiệu hạ nhiệt.

FAQ - Các câu hỏi thường gặp khi tham gia chơi tại .com

Sau đây chúng tôi sẽ chọn ra những câu hỏi thường tiêu biểu để giải đáp, giúp người chơi dễ dàng giải đáp được những thắc mắc của mình hơn:

FAQ - Các câu hỏi thường gặp khi tham gia chơi tại .com
FAQ - Các câu hỏi thường gặp khi tham gia chơi tại .com

⭐️ Có những chương trình khuyến mãi hoặc thưởng cho người giới thiệu không?

Nhiều nhà cái có chương trình thưởng cho người giới thiệu nếu họ giới thiệu thành viên mới đăng ký và tham gia.

⭐️ Làm sao để biết nhà cái đó uy tín và an toàn?

Bạn nên kiểm tra xem nhà cái đã được cấp phép và chứng nhận bởi các cơ quan uy tín. Đọc nhận xét và đánh giá từ người chơi khác cũng có thể giúp bạn đánh giá uy tín của nhà cái.

⭐️ Nhà cái có chương trình phòng chống gian lận và sử dụng phần mềm thứ ba để đảm bảo tính công bằng không?

Nhiều nhà cái áp dụng các biện pháp để đảm bảo tính công bằng và phòng chống gian lận, bao gồm việc sử dụng phần mềm chống gian lận và kiểm tra tài khoản.

⭐️ Tôi có thể xem lại lịch sử cược của mình trong bao lâu và có thể yêu cầu nhà cái cung cấp nếu cần?

Bạn thường có thể xem lại lịch sử cược của mình trên trang web hoặc ứng dụng của nhà cái. Nếu bạn cần yêu cầu thông tin cụ thể, liên hệ hỗ trợ khách hàng.

⭐️ Làm thế nào để kiểm tra thông tin về các sự kiện thể thao đặc biệt như UFC, boxing tại nhà cái?

Thông tin về các sự kiện thể thao đặc biệt như UFC, boxing thường được hiển thị trên trang web hoặc ứng dụng của nhà cái trong phần Thể thao hoặc Sự kiện đặc biệt. Bạn có thể tìm thấy lịch thi đấu, tỷ lệ cược và thông tin chi tiết khác.

⭐️ Tôi gặp sự cố với tài khoản, tôi nên làm gì?

Liên hệ với bộ phận hỗ trợ khách hàng của nhà cái để được giải quyết vấn đề.

⭐️ Tôi muốn rút tiền từ tài khoản nhà cái của mình, nhưng tôi gặp lỗi. Có cách nào để hỗ trợ tôi không??

Liên hệ hỗ trợ khách hàng để được hỗ trợ giải quyết sự cố.

⭐️ Làm sao để nạp tiền vào tài khoản?

Bạn có thể sử dụng các phương thức nạp tiền như chuyển khoản ngân hàng, thẻ tín dụng/debit, ví điện tử, thẻ tiền điện tử, và các phương thức khác được hỗ trợ bởi nhà cái.

⭐️ Tại sao một số người chơi chọn chơi game trực tuyến thay vì tại sòng bạc truyền thống?

Chơi trực tuyến mang lại sự tiện lợi, linh hoạt, và lựa chọn đa dạng hơn so với sòng bạc truyền thống.

⭐️ Người chơi cần chú ý điều gì khi tham gia chơi trò chơi sòng bạc trực tuyến tại nhà cái?

Khi tham gia trò chơi sòng bạc trực tuyến, người chơi cần chú ý đến việc đặt giới hạn tiền cược và thời gian chơi. Đảm bảo bạn hiểu rõ luật chơi và có thể dừng chơi khi cần.

⭐️ Làm thế nào để thay đổi thông tin cá nhân trên tài khoản của mình, như địa chỉ email hoặc số điện thoại?

Đăng nhập vào tài khoản và tìm phần Cài đặt tài khoản hoặc Thông tin cá nhân để thực hiện thay đổi.

Kết luận

Như thế là chúng mình đã cùng nhau đi sơ bộ qua về những điểm nổi bật và điểm chú ý của rồi . Bây giờ việc của bạn chỉ cần nhấp vào link truy cập bên trên trang chủ của .com, sau đó đăng ký mội tài khoản nạp tiền vào chơi ngay thôi chứ . Chúc các bạn gặp thật nhiều may mắn khi tham gia cá cược tại nhà cái này nhé.